Nụ hôn, đó là một cảnh đỉnh cao của bất kì một bộ phim hay tác phẩm điện ảnh nào. Những nụ hôn điện ảnh- một cuốn sách của Éric Fottorino. Đó là một nơi đầy hoài niệm về một dĩ vãng đã qua, về một mối tình đã mất, về những ánh sáng trong điện ảnh và về bóng tối trong kí ức của ông với người cha của mình, khi mà người cha mất đi đã để lại một câu nói đầy ám ảnh rằng "Con được sinh ra bằng nụ hôn điện ảnh". Cũng giống như câu chuyện khắc khoải ở Pháp, nước Ý cũng có một câu chuyện lãng mạn như thế qua bộ phim Cinema Paradiso. Và Salvatore, cậu bé cũng được sinh ra từ "những nụ hôn điện ảnh".
Alfredo kể về một người lính gác yêu một cô công chúa và chờ đợi cô cho đến 100 ngày. 1 ngày trôi qua, 5 ngày, 20 ngày rồi 50 ngày, dù nắng mưa, giông tố, tuyết rơi, dù thời tiết có khắc nghiệt đến mấy anh vẫn đứng đó chờ với một niềm hy vọng mãnh liệt.
Nhưng đến ngày 99 anh lại khóc và bỏ đi. Tại sao anh ta lại bỏ đi? Tại sao anh ta lại không chờ thêm một ngày nữa ? Biết đâu nàng công chúa sẽ mở cánh cửa đó vào ngày cuối cùng. Hay do sự kiên nhẫn của anh đã đến giới hạn? Không, những ngày tháng chờ đợi đó là những ngày đẹp nhất của anh, những ngày tháng hy vọng nhất của anh vì anh biết anh đã chờ đợi một người mà anh dành trọn con tim và linh hồn cho người ấy. Anh biết rằng nếu đến ngày cuối cùng, cô ấy không giữ lời, thì trái tim anh sẽ tan nát, linh hồn anh sẽ bị giằng xé, do đó anh rời đi để nàng công chúa nhớ đến anh mãi mãi. Salvatore sau cùng đã tìm được câu trả lời.
Salvatore cũng thế. Quá lãng mạn nên anh nhanh chóng vỡ mộng và cũng bỏ đi, ngay trong đêm giao thừa. Anh bước đi giữa 2 dãy phố mà người Ý mê tín ném đồ cũ qua cửa sổ để lấy may, điều đó như làm tăng thêm nỗi cô đơn và sự tuyệt vọng của chàng trai. Mọi thứ bao trùm ôm trọn lấy anh. Ở đây ta thấy được hình ảnh đối lập trong cõi lòng giữa niềm vui khi người dân với những tiếng vụn vỡ của đồ cũ được ném đi và nỗi buồn của một con tim đã tan nát vì người con gái. Cùng là tiếng vỡ nhưng ở hai thái cực khác nhau. Nhưng câu chuyện này có hậu: cô gái cũng yêu anh và đến với anh lúc anh đang tuyệt vọng nhất. Hình ảnh đã buồn đến thế, khung cảnh đã tối tăm như thế, lại còn kết hợp một bản nhạc của Ennio Moricone nữa. Không có một điều gì có thể diễn tả nỗi buồn đẹp hơn thế.
Vì người ta yêu, ta có thể chờ đợi cả một đời người. Nhưng đến lúc, ta phải rời bỏ đi để học cách trưởng thành.
"They miss you when they lose you"
Những cảnh lãng mạn đã diễn ra xuyên suốt bộ phim, qua những nụ hôn đã được trao dưới cơn mưa, qua những con đường và góc phố xinh đẹp ở đảo Sicilia, qua quảng trường Cefalu, qua những bộ phim trong rạp chiếu bóng thiên đường, qua những câu thoại đầy xúc động và qua những ước mơ, khát khao cháy bỏng kết hợp với bản nhạc bất hủ đã đi vào huyền thoại của cố nhạc sĩ Ennio Moricone. Như một lời hứa từ đầu phim, Alfredo đã để lại món quà vô cùng đặc biệt cho cậu bé Salvatore, bây giờ đã là một đạo diễn nổi tiếng, nhận lại từ ông Alfredo sau khi ông chết đi. Khi Salvatore chiếu lên màn hình, ông ngỡ ngàng đến mức xúc động khi chứng kiến một phần của lịch sử điện ảnh thế giới và điện ảnh Ý: những cảnh hôn nhau trên phim. Đó là những cảnh mà nhà thờ Ý đã kiểm duyệt và cắt hết khi nó chiếu trên đất Ý. Alfredo đã cắt tất cả những đoạn ấy, ghép thành một cuốn băng và tặng Salvatore. Nhưng ý nghĩa lớn hơn cả của món quà ấy chính là tình yêu. Thông điệp của Alfredo: hãy yêu thương nhau, hãy chia sẻ và làm tất cả để cuộc sống này tốt hơn lên. Tình yêu ấy như một sự cứu rỗi linh hồn người. Nếu không có tình yêu, con người sẽ lạc lối.
"Cuộc đời luôn khó hơn phim" Alfredo đã nói như vậy, nếu cuộc đời là một bộ phim thì nó đã kết thúc rồi. Ông đã khuyên Salvatore " Đừng quay trở lại, đừng nhìn lại. Khi cháu quay trở lại, những điều cháu tìm kiếm sẽ không còn ở đó". Chúng ta đắm chìm vào bộ phim và chiêm nghiệm về cuộc đời của chính chúng ta. Liệu tình yêu của ta có đẹp được như thế? Liệu ta dám từ bỏ tất cả để bước tiếp? Liệu ta có để quá khứ và những cuộc chia ly làm tan nát con tim ta, hay ta sẽ nghĩ nó như một kỉ niệm đẹp đẽ trong đời?
Written by Hieu Chels
Comments